22.9.09

Laos - Day 1 [03/09]

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Wattay như lịch trình 9.40am. Từ trên không nhìn xuống quang cảnh nhìn từ cửa sổ máy bay khác những nước tôi đã từng đi qua, ít nhất là khác so với đoạn gần hạ cánh. 1 màu xanh trải dài từng mảng một, sắc xanh chuyển từ đậm sang nhạt rồi từ lợt sang đậm.

Dù là hạ cánh ở sân bay quốc gia nhưng bay với AirAsia hàng không giá rẻ thì vẫn lắp cầu thang đi bộ như thường kể ra thì Tân Sơn Nhất của mình vẫn tốt chán. Sân bay Wattay nhỏ, khu vực hải quan cũng không rộng, đường chuyền băng hành lí chỉ khoảng 4-5 line cho sân bay quốc gia thì đúng là ít thật.

Do lúc đầu tí tởn nên check-in ở sân bay LCCT trễ ko gửi hành lí được mà phải vác, khuân các loại hành lí bên người lên máy bay, lết từ sân bay này đến sân bay kia trên tấm thân gầy còm vác chừng 10kg trông cũng rất ra dáng backpacker.

Như đã dự định trước trong lúc chờ Thương tôi nhắn tin cho anh bạn Lào người đã hứa host chúng tôi 1 đêm ở Vientiane. Luck tên của anh bạn ấy đang phải dạy và đến 11.30am mới xong. Chúng tôi rơi vào tình thế tréo ngoeo chẳng biết làm gì trong 2 tiếng sắp tới để đợi Luck gọi lại với đống hành lí bộn bề xung quanh. Thương muốn thuê khách sạn thay vì phải ở vào thế bị động như thế này và tôi thì vẫn giữ ý định ở nhà Luck vì tôi thật sự muốn thử cảm giác ở homestay sống và thở cùng không khí văn hóa gia đình Lào.

Chúng tôi quyết định bắt taxi đến trung tâm, bến xe gần chợ Talat sao hi vọng mua vé cho chuyến đi Vangvieng sớm ngày mai trong lúc chờ thời gian qua. Nhưng khi đến nơi chúng tôi được bảo rằng local bus thì ko cần phải mua vé, VIp thì có thể mua ngay bây giờ. Lần nữa tôi quyết sống theo backpacker tiết kiệm là trên hết nên sẽ đi local bus.

Được 1 lúc tôi phát hiện mình mất điện thoại hay đúng hơn là đánh rơi trên taxi, sao điện thoại của tôi có duyên với taxi sân bay thế nhỉ, lần trước là ở Bali lần này là ở Vientiane. Anh Kop tài xế tuk tuk hay làm cò nhà xe rất nhiệt tình giúp đỡ tôi, cho tôi mượn điện thoại cũng như gọi điên đến sân bay hỏi thăm tung tích chiếc điện thoại dỏm của tôi. Một lúc tôi được thông báo có thể lên sân bay để lấy điện thoại, âu cái số điện thoại với tôi chưa có dứt tình, làm gì thì vẫn cứ theo mình mãi thôi.

Để tiện việc liên lạc mà mục đích chính là tiết kiệm, tôi mua sim của Laos TIGO mạng 20k Kip. Thương sau di chứng ở Phi vẫn luôn đặt câu hỏi cho mọi sự vật diễn ra xung quanh, sao người ta lại tốt thế, có ý đồ gì không v..v..lúc nào cũng cẩn thận. Và tôi thì vẫn với tình thần vô tư là chính, chẳng sợ gì cả.

1 lúc sau, bọn tôi đến Thakhao village bằng Tuktuk của Kop, giá 20k kip/ người, biết là mắc nhưng vì sự nhiệt tình nên tôi cũng thôi ko kì kèo làm chi.

Phía trước mắt là 1 cây cầu gỗ hơn 100m và bên dưới là đồng không cỏ và đất cằn cõi. Chúng tôi đang về quê ư? quá country side và đã đến nước này thì chỉ có bước tới đến đâu thì đến. Vượt qua khỏi cây cầu như đi vào thế giới khác,nhà ở khu vực này chủ yếu là nhà sàn khá giống lần đầu tiên vượt biên lụi sang Cam, nghèo là suy nghĩ đầu tiên ùa đến vơi tôi khi chứng kiến quang cảnh trước mặt. Nhà Luck có vẻ thuộc dạng khá giả. Luck dành cho chúng tôi 1 phòng mà theo tôi đoán là phòng học, làm việc và phòng dạy học của Luck dành cho lũ trẻ trong nhà. Trên tường treo đầy những thông tin hữu ích, những câu chuyện tiếng Anh, kiến thức khoa học, danh sách tên các quốc gia, bảng chữ cái tiếng Anh và vài chữ tiếng Nhật. Nhìn chung rất là học thuật.

Món ăn Lào đầu tiên chúng tôi được thưởng thức có tên là foe, phát âm rất giống món phở Việt Nam. Theo lời Luck thì nó là special noodle và diễn giải theo tiếng Việt thì là bún hay hủ tiếu gì đấy. Khác lạ so với tui Tây theo chứ khá quen thuộc so với VN, tuy nhiên khẩu vị và 1 số thành phần trong món foe này có khác, ăn rất ngon mà lại rẻ 5k Kip.

Nghỉ ngơi 1 chốc, chúng tôi quyết định làm 1 chuyến walking tour theo sự chỉ dẫn của Lonely planet bắt đầu từ Patuayxay, Laos tourism center, Talat sao, Siket, Haphakeo, Mekong river rối đến PVO thưởng thức bánh mì Việt ngon tuyệt cú mèo. sau cùng là lần mò ra sân bay lượm về cái điện thoại.

Phần hấp dẫn nhất trong ngày là dinner và beerLao với gia đình Luck. Cùng là gạo và nếp nhưng ở VN, Brunei, và laos nấu và ăn khác nhau. "Sticky rice" nôm na dễ gọi là xôi ăn cùng với gỏi,món mặn và canh ko khác gì cơm của mình. Nhưng ở đây người ta ko dùng đũa mà phương thức chủ yếu là tay, dùng lòng bàn tay vo tròn những nắm xôi rồi chấm với souce hay gỏi. tất cả thức ăn để trên mâm cơm có đế cao, mọi người quây quần bên mâm cơm ấy, thường là ngồi trên chiếu ( nhìn chung rất giống phong vị làng quê VN)

Luck có vẻ rất háo hức với phần beerLao, theo như lời Luck thì cả nhà ai cũng có thể uống và uống rất tốt. Mà thật ra không phải chỉ có gia đình Luck mà là người dân lào rất thích uống bia lào,rất thích nhậu. Bia là 1 phần cuộc sống của người dân Lào, mỗi ngày mỗi gia đình đều nhâm nhi cùng nhau hay cùng hàng xóm. Người dân lào làm tôi nhớ đến những người dân miền Tây sông nước VN, họ chất phác thật thà và tốt bụng và rất thích nhậu. Người lào thì thích bia lào, người VN thì thích bia lẫn rượu.

Luck bảo nếu uống bia mà sợ cảm giác say xỉn thì tốt nhất không nên uống. Mình uống bia chứ không phải nó uống mình. Có lẽ Luck đúng theo lập luận và môi trường của Luck. Tôi vẫn giữ quan điểm của mình, dù tôi ko thích bia rượu nhưng tôi vẫn ngồi đấy uống cùng mọi người chỉ vì tôi muốn hòa mình vào văn hóa và cuộc sống lào. Tôi thích cảm giác và không khí trà dư tửu hậu như thế này giữa Luck và gia đình kiêm luôn hàng xóm của Luck.

2 comments:

  1. heheh, tao gioi ko, vua doc xong phan dau, tip den phan 2 day. Ah ne, tao thix sticky rice voi beef jerky cua Laos lam do, m co thu ko?

    ReplyDelete