24.1.10

“Am I quiet?”

Giờ trưa chị bạn đồng nghiệp chạy lại hỏi tôi “are you a type of quiet person?” Tôi đáp lại bằng nụ cười thường ngày và sau đấy là một cái lắc đầu, động tác ấy vừa dứt thì phút trầm ngâm xẹt qua. Tôi hoàn toàn hiểu nguyên do chị bạn ấy hỏi tôi một câu hỏi mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ nghĩ được đặt ra cho mình.
“Am I quite?” – yes, absolutely definitely quite.
Tôi tiếp lời chị bạn “you’re not the only one asking me this kind of question” Cuộc sống vẽ ra cho tôi những vòng tròn, uh là những vòng tròn rập khuôn dù có thỉnh thoảng thay đổi về kích thước nhưng cũng là 1 vòng tròn hoàn toàn kín. Đó không phải là vòng tròn bè bạn vui đùa giỡn hớt càng không phải vòng tròn tình thân cũng như tình gì đấy. Đó là vòng tròn khép và chỉ một nhân vật độc diễn.
Câu hỏi của chị bạn làm tôi nhớ ngày hôm qua của mình, tôi thức dậy khá muộn vì đi ngủ quá sớm 5am. Tôi nấu ăn và dùng tạm bữa trưa, cũng là bật máy để nhạc văng vẳng 2 bên loa rồi thả mình vào thế giới ảo, xong xuôi không còn gì kết nối tôi đọc sách rồi lại díu mắt ngủ chẳng hay. Mở mắt cũng là lúc chuẩn bị đi lễ, trước khi ra khỏi nhà vừa kịp say “hi” với thằng nhóc ở cùng.
Sự kiện diễn ra có vậy, sau lễ là chợ rồi về nhà, gặp đôi vợ chồng ở cầu thang bấm giữ thang máy cho mình, tôi nói “thank you”. Ra khỏi cửa thang máy chuẩn bị vào căn hộ của mình tôi lượm trái banh cho thằng nhỏ nhà đối diện sau câu nói thank you của nhóc là từ “your welcome” từ miệng tôi.
Xong, ngày của tôi đánh dấu bằng 5 từ vỏn vẹn, 5 từ rất giao tiếp không đầu không đuôi chẳng ý nghĩa gì cả, cứ như một cái máy hoặc như một ẩn sĩ sợ hãi khi tiếp xúc với con người. Có điều trong bộ não của mình, tôi đã suy tính và phân tích mình giao tiếp như 1 người bình thường, tôi cảm giác mình nói rất nhiều, chia sẻ rất nhiều cứ như đó là thế giới thật. Tôi chẳng phân biệt đâu là thật và đâu là ảo, cái ảo là đo động thái của mình hay do nó không hiển hiện bằng mắt trần.
Hình như trong lúc chat, bạn có hỏi rằng “mày đã thật sự chán nản hay sao?” Tôi không trực tiếp trả lời câu hỏi ấy mà chỉ bảo rằng tôi muốn thay đổi, tôi sợ đến một ngày mình chỉ có thể sống một mình.