4.7.10

Đêm cùng Acoustic

Đã nghe nhiều nhắc nhiều nhưng mãi hôm nay tôi mới tận mắt và đắm mình trong Acoustic bar với thể loại nhạc sôi động trong không gian ấm cúng và nhiều điều không tên khác.

Acoustic khá nhỏ một đêm diễn như thế kẻ đứng người ngồi tôi nghĩ chắc khoảng 100 mạng lúc nhúc trong không gian vừa đủ cho tiếng nhạc thức tỉnh lan tỏa đánh động bất cứ ai cần cái gì đó sôi nổi. Tôi may mắn ngồi một bàn rất gần nơi ban nhạc trình diễn, thật ra khoảng cách không phải vấn đề quá lớn ở Acoustic vì như tôi đã nói quán khá nhỏ có thể nói sân khấu và tiếng nhạc phát đều đến bất cứ ngõ ngách nào của quán nhưng nếu ở vị trí rất gần như tôi sẽ quan sát nhiều thứ nhỏ nhặt dường như chẳng có ý nghĩa gì khác. Chẳng hạn như anh đánh organ sơn móng tay đen không phải nguyên ngón mà chỉ 1 ít ở phía đầu ngón tay, anh guitar điện dẫm dẫm và đạp đạp lên cái gì đó phía trước như là điểu khiển âm thanh. Và các anh trong nhóm nhạc đều đeo dây nhợ rất bòm xờm…đấy là những thứ linh tinh biết cũng chẳng giúp được gì nhưng vì nó đập vào mắt và mình lại nhớ nên đành phải kể.

Hình như hôm nay có khoảng 5-6 ca sĩ mỗi người 4-5 bài tùy sức khỏe hay tiêu chuẩn gì đó (cái này tôi chẳng biết chỉ đoán đại thôi) nhưng hát cỡ đó sức đâu mà hát tiếp đến bài thứ 6 nhỉ nên tôi tạm tin giả thiết mình là đúng. Một cậu nhóc chẳng nhớ tên người Bắc hát mấy bản ballad cũng okay, mở đầu nhẹ nhẹ đủ để tôi ngáp vài cái. Tôi có một tật hơi xấu ti tí tức là mỗi lần nghe live mà hát nhạc tưng bừng thì tôi lại thấy buồn ngủ nên hành động trên thì cũng dễ hiểu chứ tôi chẳng có ý chê bai cậu nhóc áo đen ấy.

Người thứ 2 cũng không chắc lắm nhưng mang máng tên là Nghĩa, anh này có chất giọng đặc biệt và hát hay rất biết cách khuấy động không khí. Anh để tóc dài cột tóc và mặc áo trắng dạng dân tộc kiểu áo hổi tôi mua ở Thái và rất thích mặc.

Người thứ 3 được giới thiệu là ca sĩ trẻ Bảo Thy có tuổi đời đoán chừng hơn 60 cái xuân xanh, khó tưởng tượng ca sĩ “trẻ” thế mà giọng khỏe ghê gứm. Vì lịch sự nên tôi mạn phép gọi ca sĩ “trẻ” này là cô, cô mang đôi giày boot cổ ngắn với chiếc đầm liển được thắt ngang bởi sợi dây nịt tôi đoán có màu đồng. Mỗi lần cô hát các cơ trên mặt cơ biến chuyển rất lạ không biết đó là do phản xạ tự nhiên hay do cố tình làm thế tuy nhiên nó cũng khá đặc biệt.

Người thứ 4 là chú Chu Minh Ký (CMK) và Danh guitar mở đầu bằng một đoạn solo cực điêu nghệ dài lênh thênh rất chuyên tâm tạo sắc thái gương mặt mà tôi chẳng biết phải diễn tả thế nào. Chú Danh nhắm đầu co giật, tay không ngừng gãy phím chú làm tôi nhớ đến hình ảnh một anh khác kéo violin đêm nào ở quán An Nam rồi tôi nhớ đến câu nói “thà phút huy hoàng rồi chợt tắt” cứ sống hết mình cho đam mê yêu thích ở thì hiện tại như thế cũng là quá đủ. CMK thổi bùng không khí với các giai điệu rock lời Việt xen lẫn nhau và cả những đoạn thời thượng cho nhạc world cup hiện giờ.

Người thứ 5 cao ráo bảnh bao y phục tương đối chỉnh chu tóc quăn nét mặt không giống người Việt lắm với chất giọng khàn hơi yếu hát 2 bài của Michael Jackson có tên là Long.

Người thứ 6 thì anh ấy “so gay” rõ ràng là lùn hơn anh thứ 5 nhiều khi phải cố gắng lắm anh mới với tới cái miro anh số 5 để lại mút trên kia. Tiếc là đồng hồ đã điểm dù tiệc chưa tàn nhạc chưa hết nhưng tôi phải cáo biệt bỏ lại anh số 6 trong tiếng nhạc du dương.

Với tôi như thế là vừa đủ có thể nó chưa thật sự xuất sắc nhưng hiện giờ ai cần chi cái xuất sắc ấy, đủ là vừa đủ để khuấy động không khí đủ để đánh dấu bước chuyển khác trong cuộc sống của mình, đủ để tôi thấy mà không phải cảm nhận, đủ để trở về chuỗi ngày để nghe Mẹ la vì quá lo lắng cho mình bla bla bla….sao thì đã thỏa mãn một đêm cùng Acoustic