12.8.10

Một con số 2 và một con số 4

Vẫn sẽ là series 20+

Thật ra 3 hay 4 thì cũng chỉ là 1 con số chuyển nghĩa từ nguyên số sang ước số của 2,4,6,3,8. Tức là chuyển từ dạng hơi đơn độc tí (dãy số nguyên tố) sang dạng hơi nhiều đông dzui tí. Ngẫm lại thì cũng khá đúng để áp dụng cho trường hợp của mình. Nhưng năm nay tôi chọn sinh nhật “trầm” cho mình dù rằng bạn bè khắp nơi chỉ cần nhấc máy là sẽ tụ tập thành nhóm thành đàn để sôi động, để náo nhiệt.

Mẹ hỏi sao năm nay con không làm gì thế? Sao lại không thấy ai gọi điện thoại, chúc mừng con thế? câu trả lời của tôi làm Mẹ khó hiểu nhưng Mẹ lại chẳng hỏi thêm câu nào nữa. Tôi muốn sống chậm lại không phải để nuối tiếc khoảng thời gian 1.5 năm vừa qua cũng không phải suy nghĩ về những biến cố, sự kiện đã xảy ra trong thời gian qua. Tôi đơn thuần chỉ muốn một cái gì đó khác trong sinh nhật của mình. Hôm qua tôi có hỏi liệu rằng tôi có hối hận khi nhớ lại sự khác hôm nay của tôi. Thật ra niềm vui nó cũng ngắn ngủi và mong manh lắm, tôi không đi tìm khoảnh khắc ấy mà tôi tìm sự bình an trong tâm hồn mình, không phải dạng thế ngoại cao nhân đắc đạo không màng thế sự mà là sống giữa chốn hồng trần vẫn cảm thấy yên an, giữa sống động vẫn giữ mình tĩnh lặng.

Tôi 24, mỗi năm tôi phải nhắc và lặp lại rất nhiều con số của mình, tôi sợ mình quên hay tôi sợ mình cố vờ không nhớ hay huyễn hoặc mình tôi vẫn còn rất “tin”. 24 nhiều bạn ở tuổi này đã lập gia đình và vài trong số họ đã có baby, nghĩ đến đấy tôi thấy hai từ “trách nhiệm” như hai quả núi to đùng đè lên vai. Nhiều bạn đã chọn cách dấn thân (theo cách hiểu của tôi) trong khi mọi người lại bảo tôi mới là người dấn thân, chỉ là khác nhau góc độ nhìn nhận vấn đề. Hôm nay tôi nhìn vấn đề này sẽ khác với hôm qua và ngày mai cũng sẽ khác với hôm nay. Cơ bản vận động là nguyên tắc vận hành của vũ trụ. Tôi chỉ thấy mình càng sống càng đi càng thấy thì mọi thứ đều chỉ nhân ảnh và hòa trộn vào nhau.

Nhưng dù nhìn được gì hoặc không nhìn rõ điều gì thì chắc chắn tôi vẫn cảm được rằng cuộc sống đã ân ban cho tôi rất nhiều. Dù cho chuyện gì xảy ra thì sự lạc quan và ngọn lửa nhiệt huyết sống và đốt cháy của mình sẽ không bao giờ tàn vì tôi không phải chỉ sống cho riêng mình mà là cho những người thương yêu tôi và những người đã khuất. Phải sống trọn để không phải hối tiếc.

Viết như thế này cũng là một cách nhắc lại những giá trị mình đeo đuổi và là cách để châm thêm lửa. Phải nhắc nhở bản thân về sự may mắn của mình khi được sinh ra và phát triển hoàn thiện, được yêu thương đong đầy và quan tâm trọn vẹn, được nếm và cảm mọi hương vị cuộc sống, được đi nhìn thấy, được hát ca bềnh bồng, được tung tăng du lượn….tất cả, tất cả là một hồng ân.

4.8.10

yên lý mom

Giờ thì đã hiểu một phần vì sao người ta thích nghe live mà không phải là CD thu âm với chất lượng cao được quảng cáo rầm rộ với âm thanh sống động. Dù kĩ thuật có hiện đại, đạt chuẩn cách mấy thì nó cũng không thể "sống" bằng người thật được thể hiện qua từng cử động nhỏ tạo nên phong cách rất riêng của người nghệ sĩ.

Tôi gọi Lý là một nghệ sĩ thực thụ. Hôm trước có người bạn bảo rằng phải nghe Lý hát ngoài đời mới thấy được và cảm được cái hay ấy, uhm thì là hôm nay tôi đã hiểu vì sao bạn nói thế. Lý có đủ sự gần gũi, mộc mạc chân tình, nhiệt và một chút gì đấy giản dị và hơn hết không cho ta cảm giác bị "thương mại" hóa. Cuối mỗi bài hát Lý sợ mọi người mãi phiêu lãng trong tiếng hát của mình mà thường bảo với giọng nói rất ngây ngô và trẻ con "hết rồi". Uhm thì hết rồi nhưng cách Lý nói về nó nhắc về nó chắc không khán giả nào có thể giận được.

Lý ngoài đời ốm gầy hơn trên TV nhiều, trông trẻ con nữa nhưng cảm giác tạo cho người khác thì không khác mấy. Tôi đoán chắc Lý làm mất điện thoại nhiều lần nên giờ chuyển hẳn sang chiếc điện thoại với tính năng rất cơ bản, một người như thế đòi hỏi tính trật tự kỉ luật cẩn thận có vẻ hơi khó, thì ít ra đó là điều tôi tự nghĩ về Lý. Haizz tôi chẳng có thói quen kể về 1 người nổi tiếng nhiều như vậy, tôi cũng chẳng bao giờ chịu đặt tâm trạng mình như các bạn hâm mộ ai đó vì tôi không phải dạng người như vậy. Nhưng khi nhìn Lý tôi cảm thấy gần gũi và phần nào tôi nghĩ có lẽ chúng tôi sẽ là bạn tốt của nhau (if any) nhưng tôi lại không thích bị bảo thấy sang bắt quàng làm họ.

Trở về không gian của Yên, quán nhỏ trang trí không quá đặc sắc nhưng cũng có thể gọi là đẹp, hiện đại và đủ để tạo không gian đàn hát ca bềnh bồng như thế này. Chỗ tôi ngồi trên lầu sát góc phải từ đâyta rất dễ dàng để quan sát ngắm nhìn mà không tạo cho người được nhìn cảm thấy khó chịu. Khi bước vào Mẹ bảo thích phong cách ở đây và chúng khơi gợi niềm đam mê thiết kế trong Mẹ. Mình bảo chẳng bao giờ là quá trễ để làm việc mình yêu thích. Mẹ cười nhưng cũng hiểu được ý nghĩa nụ cười ấy của Mẹ nó sẽ hoàn toàn khác với ý mình muốn truyền đạt đến Mẹ.

Mà kể ra thì hôm nay cũng được xem là thành công cả hai Mẹ con đều cảm thấy rất thỏa mãn không phải chỉ có Lý mà mấy anh chơi đàn cùng cũng rất tuyệt vời. Có anh Sa đến phút cao trào dùng răng chơi đàn luôn, cứ mỗi lần như thế mình lại bị inspired thôi thúc ghê lắm phải học và chơi nhạc cụ nào đấy. Âm nhạc là gì mà có sức lay động đến thế? Nhắc đến phần này làm mình nhớ đến anh Lee có trình bày 2 bài hát, bài thứ nhất là Chênh vênh được viết lời Anh và bài thứ hai là Quê nhà của Trần Tiến. Anh Lee ko biết tiếng Việt nhưng lại hát cực chuẩn, cực giàu cảm xúc. Ôi sức mạnh của âm nhạc thật là đáng sợ mà lị :P