15.8.09

Bali [1]

Lời mở đầu để trọn vẹn cho những chuyến đi chỉ có điểm bắt đầu mà không có điểm kết thúc, sẽ là cấp số nhân là bội số của những trải nghiệm và vô vàn kiến thức góp nhặt cùng những niềm vui cùng tất cả mọi người trên những cuộc hành trình rong ruổi ấy, có thể là ngày lang thang khắp đó đây bỡ ngỡ, sợ sệt có thể là ngày họp mặt gia đình, có thể là phút bốc đồng chỉ muốn đi hay cũng có thể là những chuyến đi được hoạch định chuẩn bị cẩn thận.

Dù rằng tôi đã bắt đầu từ rất lâu….có thể là từ bé tí với những chuyến công du cùng Mẹ, cùng nhà thờ, cùng bạn bè nhưng đây sẽ là mở đầu câu chuyện được chọn khởi điểm, hòn đảo thiên đường, đất nước vạn đảo Bali.

06.08.08
Chuyến bay của Mẹ và Nhi đến Malay vào lúc 11.50 sau đó sẽ ngồi trực chờ ở sân bay đến 17.15 bắt chuyến bay tiếp đến Bali. Chuyến bay hình như trễ hơn 30p nhưng mà chẳng hề gì vì chúng tôi có nhiều thời gian, dư dã hơn 5h trừ thời gian di chuyển, ăn uống thì ít nhất cũng là 2.5h Đi dạo 1 vòng và cuối cùng tôi đề nghị Old Town Coffee để ăn trưa vì thật ra thức ăn ở đây thì hợp khẩu vị và ngon hơn những chỗ khác, ít nhất là Marry Brown và McDonald.
Khu vực check-in đông nghẹt người, chẳng còn phân biệt đâu là Bali, Yogakata Miri hay Jarkata mà cứ 1 dòng Indonesian destinations bà con cứ xúm nhau từ khoang R4-R8. Tôi cứ chạy ra vào vì vẫn thầm nghĩ biết đâu chuyến bay của mình là 3h thay vì 5h. Cuối cùng cũng đã có boarding pass trên tay, vật vã xếp hàng không nên du lịch vào mùa cao điểm cái gì cũng mắc mà lại đông nữa, nếu không phải là family day thì đâu lại chọn tháng 8 nhỉ?
AirAsia có luật mới thật ra các hãng hàng không và sân bay đã tuân theo từ lâu rồi bây giờ thì AA mới áp dụng và khó hơn tức là không được mang theo quá 50ml cho các loại chai đựng/chứa chất lỏng. Tôi là water-addicted person nên đã nghĩ ra 1 cách, mang chai nước suối không vào sau đó sau khi đã clearance custom thì tha hồ đổ nước vào chai lên máy bay tha hồ uống ( cái này chống chỉ định với các sân bay khác ngoài trừ LCCT của AirAsia thôi nhá) tiết kiệm được 1 khoảng nước uống các loại.
Đã cầm boarding pass trên tay nhưng mà cũng chật vật, vì lại bị delay cứ hết Gate T12 đến T3 rồi trở về T12, thôi thì tự an ủi tiền nào của nấy, mình tạm thời ở mức này nên phải chấp nhận thôi, dù sao cũng không quá lắm trễ có 30p thôi.
Chuyến bay đêm hay la xế đêm vậy rất là hãi cứ như là gặp ổ gà trên không, hay là đi thú nhún như chuyến xe bus 08 của các bạn SV học dưới Thủ Đức ấy. Bởi thế khi máy bay vừa chạm đất bà con vỗ tay ầm trời, xuống tới nơi bà chị mình mới bảo lúc ở trên ấy tôi đọc kinh quá trời mày ơi :D
Cảm giác đầu tiên về sân bay Indo hơi tối, không có sáng rực như mấy sân bay khác hay tại là do đêm. Bali là sân bay quốc tế nên được lắp ống không phải lội bộ thê thảm như LCCT, vừa vào đến nơi là cảm giác Balinese ngập tràn lan, hình ảnh âm nhạc và cả không khí nữa. Đường vào khu vực hải quan không dài lắm nhưng thấy nhỏ xíu. Chia làm 2 khu Visa on arrival ( chủ yếu cho các bạn phương Tây á) còn chúng mình thì cứ đến non-visa mà tới thôi.
Người Bali đầu tiên mình gặp và có chủ ý cẩn thận chắc là anh hải quan nhìn gương mặt màu da rất giống với sắc tộc Cambodia. Sau khi quan sát một lát thì đó là đa số không phải chỉ có mình anh hải quan ấy.
Âm nhạc Bali vang vọng khắp sân bay, mẹ bảo nhạc gì mà đơn điệu quá lại nghe chan chán. Mình và Nhi thì trả lời lại đây là văn hóa đấy, rất là Bali.
Bali thì cũng giống Malay có taxi counter khi vừa rời khỏi sân bay, mua coupon đến địa điểm cần. Mà hình như chỉ có VN mình là chưa có hình thức này thôi, taxi VN chộp giựt trả giá bắt khách tá lạng. Thôi vô chủ đế chính tiếp đây.

Khách sạn mình ở khu Legian, Dewi Bharata hotel cũng là khu trung tâm mà phải đến đó mình mới biết nó trung tâm thế nào tức là các loại bar, club đều tập trung ở đây. Tây nhiều lắm nhá, hiếm lắm mới thấy người Bali. Tây nó cứ ở trần, chân không cầm chai rượu đi lông nhông lân la khắp trên đường. À mà ở đây bà con chỉ uống bia Bintang thôi, không có Ken hay Ger gì đâu nhá. Bintang phổ biến đến nỗi mình thấy có 1 đám mặc áo Bali Bintang nữa đấy.
Sau khi check-in thì mình cùng mẹ với Nhi đi 1 vòng chủ yếu là tìm cái ăn. Ôi nhắc đến ăn, Bali cũng là 1 thiên đường ẩm thực, ngon lắm cơ, đậm đà lắm cơ.

Trước khi nhắc đến ẩm thực mình nói sơ về địa lí của Bali. Khu trung tâm của Bali là Kuta hình như có Kuta Central Park và Kuta Beach các loại, gần ấy thì có Legian bên phía Tây, Sanur ở phía Đông và Nua Sadua ở phía Nam ( mọi người google maps Bali ra nhá). Vì thời gian mình ở Bali không nhiều chủ yếu ở Legian nên chỉ tập trung ở Legian thôi, từ hotel mình đi bộ khoảng 15p thì ra Kuta Beach ngang qua đường Popies Lane 2 thì phải. Dọc Kuta Beach có nhiều quán café rất hay. Àh nhắc đến café thì Bali có thể đấu với Việt Nam mình, nó cũng muôn hình vạn dạng, đủ kiểu đủ hình thức mà cái nào nhìn cũng rất hay. Từ khu Kuta, Legian đến cả vùng làng chút Ubud chỗ nào cũng đầy café trúng tủ của mình, khác với KL lắm.

Hình như khu nào có du lịch thì khu ấy có các loại massage nhưng nói thật là ở Thái là tuyệt nhất, đúng bài bản nhất nhưng nếu để foot massage cho có lệ thì Bali cũng tạm được, thường 60.000 IDR/ 1h. Àh thằng Indo tiền của nó cũng nhiều số không giống VN lắm, mình 1 cách tương đối là nhân 2 sẽ ra tiền VN để dễ dàng ăn xài mua sắm các loại.

Sao viết 1 hồi ra từa lưa cái gì cũng có thể nói được hết, lại không có hệ thống. lần đầu viết nhật kí hành trình từa lưa quá, rút kinh nghiệm lần đầu vậy.

Giờ viết tiếp dù rằng nó đã dài lắm rồi mà chưa hết 1 ngày nữa.
Trước khi qua Bali mình đã tìm thông tin sơ lược về giá cả các loại, có 2 hình thức để đi chơi
• Mua tour theo package, haft hay full day
• Thuê xe có tài xế hẳn hoi đi những nơi mình thích
Suy tính các loại thuê xe rẻ hơn nhiều 400.000IDR/ full day khoảng 10-12h đi tuỳ thích xe 4 chỗ, chạy êm mát lạnh mát, lái xe nói tiếng Anh được làm hướng dẫn luôn. Tối đó mình đã book xe cho lịch trình dày đặc ngày mai sau khi hoành tráng ở quán ăn Apache Reggae bar, vừa ăn vừa có nhạc sống vừa có space để ai thích nhảy/giựt/ quậy các loại. Nói chung khá là hài lòng, thức ăn ngon, nhạc hay lai vui nữa. Chi phí 250.000IDR cho 3 Mẹ con bao gồm thức uống hoành tráng có bia Bintang ( buy one free one)

Leo lên giường lúc 1.30am kết thúc 1 ngày vận chuyển salemat datang Bali ( Welcome to Bali)

(to be cont)

14.8.09

20+

23 là một con số hòan tòan khác, 1 số nguyên tố trong dãy nguyên tố mà tôi bắt đầu nhận thức về thời gian sống của mình. Như một thói quen từ khi có blog mỗi năm tôi sẽ viết 1 bảng “tuyên ngôn” cho mình, dù 360 không còn nhưng tôi vẫn muốn duy trì thói quen ấy, nếu may mắn có lẽ tôi sẽ còn phải viết hơn 40 bảng tuyên ngôn của mình, mỗi thời điểm nhìn lại tôi chắc chắn sẽ nhận ra mình thay đổi như thế nào.

Dù 22 và 23 là những con số đứng cạnh nhau, giao nhau nhưng với tôi khỏang cách của chúng lại khá xa nhau. Cũng là nhịp bước đều của 1 năm 365 ngày nhưng môi trường, hòan cảnh sống đã tác động và làm thay đổi 1 con người, ít nhất là về mặt suy nghĩ.

Mẹ bảo trông tôi đã trưởng thành hơn, Nhi bảo tôi đã biết lo hơn, bạn bè bảo tôi sống tích cực hơn riêng bản thân mình tôi nhận thấy mình thay đổi rất nhiều, có thể đó là sự trưởng thành, có thể đó là sống có trách nhiệm cũng có thể đó là suy nghĩ tích cực nhưng quan trọng nhất tôi thấy mình đã sống thật hơn và người hơn. Tôi đã trả lời cho những câu hỏi của mình vài năm trước rằng chân phải chạm đất nhìn thẳng phía trước mà tiếp bước.

Sự giao nhau của khoảng thời gian 365 ngày ấy, kể từ lúc tôi bảo hôm nay tôi 22 đến thời điểm hịên tại tôi không nghĩ mình sẽ trở thành mình như bây giờ. Dù rằng hiện tại tôi vẫn đang dao động và vẫn đang loay hoay đi tìm cuộc hành trình của đời mình nhưng ít ra tôi vẫn đã sống đúng và đủ với tuyên ngôn tuổi 20 của mình.

Năm nay sinh nhật không quà, không hoa không bạn bè và cả không người thân nhưng cảm giác ấm áp vẫn lan tỏa quanh tôi. Vì tôi nhận thức rõ tôi đang sống không chỉ vì 1 ngày sinh nhật. Và vì rằng có lẽ mỗi ngày với tôi đã là một ân ban, là hồng ân.

1 năm ngắn ngủi nhưng đã mở ra bao nhiêu cánh cửa, bao nhiêu điều kì thú, bao nhiêu cuộc gặp thú vị, bao nhiêu kiến thức bổ ích, bao trải nghiệm về mọi thứ xung quanh…có lẽ tôi đã phần nào xóa bỏ sự lo lắng về sự nửa vời của tuổi trẻ của mình. Lửa và nhiệt vẫn đang bừng cháy, hi vọng nó sẽ mãi âm ỉ ở ngay đây trong trái tim này không bao giờ tắt.

Lại một năm nữa, 1 con số nữa đang chờ tôi và những bí ẩn của cuộc sống sẽ được giải đáp. Tôi sẽ chờ điều kì diệu gì sẽ xảy đến với mình ở con số nguyên tố này.

1.8.09

Nhật kí hành trình

…hay còn gọi là “journey diary” hay cái gì journey ấy, kệ nó… mình dẫu rằng cũng hay đi du lịch nhưng lại không thường viết tường tận tất tần tật mọi thứ diễn ra trong cái journey ấy, mà chủ yếu được diễn tả lại sau ấy tức mà nó lại nhuốm màu cảm xúc hơn là cái thực thể sống động của một cuộc hành trình.

Lại nhớ trên chuyến bay từ SG về lại đây, mình đã gặp anh bạn người Norway đang cặm cụi viết trước lúc máy bay cất cánh. Mình đặc biệt chú ý đến quyển sổ mà bạn ấy- trông chừng 20t tóc vàng mắt xanh có răng khểnh rất là xinh nhá- đang hì hục viết. Mình cũng đoán là bạn ấy đang mần nhật kí hành trình nhưng mãi sau tiếp chuyện thì mới được xác nhận. ơ mà may mắn lắm, cuối cùng mình cũng được tiếp chuyện với sinh viên Cambridge cơ đấy, hỏi mình tòan những câu hỏi khó về Việt Nam mà câu gì thì chắc đại đa số mọi người đều biết.

Không hiểu sao hình ảnh của bạn ấy cần mẫn với cuốn sổ tay cứ hiện lên mãi. Mình hỏi thế bao giờ thì mày publish nó vậy? ôi bạn ấy nở nụ cười tươi như bông lộ cái răng khểnh dễ thương hối hả trả lời mình oh no, no, no. Tao chỉ viết cho bản thân thôi để sau này có già tôi vẫn sẽ không quên được. Trông ra nó như là báu vậy ấy nhỉ?

Thế nên mình đang rất điên đầu đi chọn “báu vật” cho mình, bắt đầu sẽ là hành trình đến đất nước vạn đảo cùng mama, 2 mẹ con sẽ bờ bụi lang thang sau 1 sự cố rất ư là hòanh tráng nên 2 chiến sĩ đã dừng cuộc chơi. Tiếc ghê cứ tưởng sẽ là ngày gia đình cơ đấy!

Àh “báu vật” thứ hai cũng đang trong tầm ngắm và chần chừ đắn đo mãi có nên lượm hay không là 1 em camcoder. Phải chi tiền không phải là vấn đế thì sung sướng biết mấy nhỉ? Mình cứ thế quyết là làm thích là làm thậm chí quởn không có gì cũng làm cũng được.

Bây giờ chẳng lẽ đi bứt bong bẻ hoa chơi chiêu nên hay ko? To be or not to be, that’s the question haizzz