19.7.09

18.07.09

chẳng hiểu sao lại phân mình thành nhiều mảnh nhỏ cứ như là những giấc ngủ bị xé thành nhiều mảnh trong đêm hoặc ngày nói chung là không trọn vẹn từ những ngày bắt đầu công việc hiện tại. Con người có khả năng thích ứng nhanh và tôi nằm trong những số thích ứng cực nhanh, giấc ngủ xé vụn và bản thân chia thành nhiều mảnh nhỏ, tưởng chừng như có sự tương đồng nơi ấy, mà thật vậy...tương đồng đấy chứ.

tôi tách mình ra những phần khác nhau ở những nơi khác nhau, đó không hẳn là mặt nạ không phải thế, đó chỉ là cuộc ruợt bắt và trốn tìm của phiêu và cảm.

những ngày này, con bạn bé trà xanh không thấy xuất hiện, tôi cứ ra rồi lại vào rồi như thói quen cố hữu của đời cho nó vào quên lãng để đua chen với những thứ thuộc bề nổi nhiều hơn. bé trà xanh cứ bảo tôi nếu thích thì vẫn có thể khép nó lại như ý định ban đầu nhưng dường như mối lương duyên của tôi và nơi này vẫn chưa tận 1 vị khách lạ rồi nhiều người khách đến. cũng là một chút phiêu là một mảnh ghép trong tổng thế bức tranh mà ở đây hiện hữu trong nhiều dạng khối theo đúng chủ ý của tôi.

bất giác thấy mình khác đi nhiều nhưng lại không diễn tả được, vẫn dùng hình ảnh cũ rích bức tường chắn ngang với thành tường cao ngất nhưng lại mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã về 1 phía, của đời sống thật hay của các chất trẻ đầy ngông cuồng. dạo gần đây, ý nghĩ này cứ đeo bám và vây quấn tôi.

dù sao cũng cứ tận hưởng vài giờ ngắn ngủi rồi sau sẽ tính tiếp

ngày mưa và gió
ngày cùng ý tưởng điên loạn của N
để rồi nhiều câu hỏi
và câu trả lời cần được đưa ra

18.07