27.9.09

Laos – Day 4 [06/09]

Ngày của bus

Đã chuẩn bị tâm lí cho 1 ngày đi đường và vật vờ trên xe, số giờ sống trên bus ngày càng tăng theo thời gian, hôm trước từ Vientiane đến Vangvieng là 5 tiếng thì nay thì từ Vangvieng đi Luangprabang là 8 tiếng.
Đóng hành lý dọn dẹp mọi thứ từ tối để sáng thức dậy chỉ việc ăn và vác balo rồi đi. Bữa sáng vẫn là món noodle soup quen thuộc, trong lúc chờ đợi bữa sáng dọn lên mình làm vài tấm hình để nhớ về nhà nghỉ Maylyn dễ thương này với ông chủ quán tên Joe vui tính vá nói rất nhiều.
Tôi trong tư thế vai vác balo tay trái là giỏ xách tay phải là khẩu sung cứ bắn tới tấp từng bước chân đi qua để ghi nhận lại mọi thứ nơi này từ nhà nghỉ, con đường, bờ sống đến cây cầu và cả người bạn đồng hành đang khổ với vali hành lý quá khổ vì lí do kĩ thuật mà khuân vác cả cái vali chứ không phải là balo như tôi, chốc chốc vài phút là phải dừng lại nghỉ và thở. Chọc bạn thế thôi chứ tôi biết tôi mà khiêng nó chắc là vừa lăn vừa thở vì thật ra nó khá nặng cho quãng đường khá dài gần 15min lội bộ đến đường chính.
Chúng tôi đã gặp lại Barbara và Joanna cùng những người bạn đến từ Scotland mà ngay từ hôm đặt chân đến sân bay Wattay tôi đã thấy. Thế đấy Lào nó bé tí nên đi đâu thì cũng gặp nhau.

Đường đến Luangprabang ngoằn nghèo, hiểm trở…xe cứ lộn qua rồi lộn lại và sau này tôi mới biết nó vẫn còn đỡ hơn rất nhiều những đoạn đường sắp tới tôi trải qua. Cả đoạn đường ấy tôi lại tiếp tục vật vờ vật lộn với giấc ngủ triền miên thỉnh thoảng mở mắt ra để xem mình đang ở đâu và bao giờ thì sẽ đến nơi rồi lại nhắm mắt tiếp.

Khoảng 5h chúng tôi có mặt ở Luangprabang, cảm giác đầu tiên là Luang khá đẹp và yên ả thanh bình với hầu hết kiến trúc cổ thuộc Pháp xưa. Ở Luang không có nhà cao tầng, cao ốc gì cả. và cây dừa thì rất nhiều, chỉ cần ngưỡng mắt lên là thấy cả rừng dừa rợp mát. Luangprabang cao trên mực nước biển 700m theo Lonely planet, tuy thế thời tiết ở đây vẫn không khá khẩm gì vẫn oi bức có lẽ vẫn còn trong mùa nóng đấy.

Xe bus để chúng tôi ở trạm và theo lẽ thường ôi nào là cò khách sạn, cò nhà nghỉ, cò tuk tuk vây quanh chúng tôi. Sau một hồi trao đổi thì chúng tôi quyết định cứ lên tuk tuk vào thành phố rồi tính tiếp. Tôi chọn 1 nhà nghỉ rẻ nhất và gần central nhất. Sau ấy lại chọn căn phòng rẻ nhất của nhà nghỉ đó 50k kip/per night for 2. Phòng hơi ngộp có giường đôi, quạt trần, quạt thông gió, đèn, bàn tuy nhiên nó khá nhỏ. Vì khá mệt nên chúng tôi quyết định cứ ở tạm 1 đêm rồi mai sẽ tìm nhà nghỉ khác.

Chúng tôi làm 1 vòng dạo quanh Luang với mong muốn duy nhất là tiệm chỗ ăn tối và theo như lịch trình sẽ ăn ở nhà hàng Le Tam Tam, nghe đồn là có bán món Việt. Nhà hàng ở vị trí khá đẹp, ngay trên đường chính của chợ đêm, khung cảnh nên thơ ăn tối dưới ánh nến, nhạc êm dịu…Chúng tôi tự bảo là tự thưởng cho mình xứng đáng sau ngày vất vả đi đường mà ko ăn gì. Cũng đúng thôi đời cứ lên voi xuống chó, thôi thì cứ lên voi lúc này trước, tận hưởng trước. Thức ăn ở đây khá ngon, tôi gọi 2 món truyền thống của Lào 1 trông giống như gỏi và 1 trông như thịt trộn dồi trường ấy vì chẳng giỏi nấu ăn chỉ thích ăn thôi nên chẳng biết miêu tả nó sao nữa.
Thả bộ và tìm được nhà nghỉ cũng gần đấy, thoáng mát hơn rộng rãi hơn và giá cũng chỉ có 50k kip. Chúng tôi quyết định sáng sớm mai sẽ dọn đi sáng sớm mai.

24.9.09

Laos - Day 3 [05/09]

Ngày của nước kayaking, tubing, jumping

Sau một buổi chiều để bao tử hoạt động quá mức, sang thức dậy thông thường sẽ rất đói và muốn ăn ngấu nghiến gì đấy. Maylyn vừa là nhà nghỉ và cũng là nhà hàng, may là thế chỉ cần bước vài bước là đã có thức ăn ở đấy noodle soup với thịt bò và một ly sữa cho bữa sáng, chuẩn bị cho một ngày hoạt động ngoài trời.
Chúng tôi lại lội ngược băng qua cây cầu và đứng ở đường chính để đợi xe đến rước, đếm chừng vài ba chiếc tuk tuk chạy dọc ngang với rất thuyền kayak treo trên trên nóc. Đúng 9am một đội gồm rất nhiều anh hướng dẫn Lào dễ thương và các bạn đi cùng đã chờ sẵn trên xe. Tôi và Thương là 2 người cuối cùng lên xe cho chuyến hành trình của ngày.

Chúng tôi ngồi cùng 1 cặp giáo viên người Anh dạy học tại Tây Ban Nha và 2 chị em Barbara và Joanna người Mỹ gốc Ba Lan nói huyên thuyên không ngừng nghỉ. Họ nhiệt tình sôi nổi và hỏi mọi chuyện những tip du lịch vòng quanh châu Á từ cặp người Anh. Clare và Den rất là xứng đôi, họ làm việc cùng nhau và du lịch cùng nhau cùng tận hưởng cuộc sống.

Xe chở chúng tôi đền đầu con sông Nậm cách Vangvieng khoảng 18km, gần Elephant cave từ đấy chúng tôi sẽ tham quan hang động trekking một đoạn băng qua cánh đồng lúa. Tubing cũng khá là thú vị, mỗi người được sắm 1 đèn pin đeo trên đầu ngồi trên chiếc phao di chuyến bằng cách kéo sợi dây đã được giăng sẵn. Theo anh hướng dẫn thì hang này khá sâu, người dân địa phương theo tiếng nước chảy và lùng theo dấu vết của cá mà phát hiện ra nó. Sau này thì phát triển thành tour du lịch tubing. Đến đoạn giữa hang chúng tôi đồng loạt tắt tất cả đèn pin và it’s extremely dark. Mắt tôi chưa bao giờ chạm đến khoảng không tối đến như thế, trong phút chốc tự hỏi không biết người xưa sống trong hang động như thế nào nhỉ? Bóng tối cũng là một trong những điều đáng sợ nhất.

Chúng tôi trở ra theo con đường ngược lại lội dòng nước và trèo tubing đến cửa hang với bữa trưa đã được chờ sẵn, cơm chiên với thịt xiên nướng và bánh mì. Tôi dành phần bánh mì để tiêu khiển bằng cách cho lũ gà vịt ăn nhìn chúng cấu xé chạy lạch đạch giành miếng ăn thấy vui vui.

Lại một đoạn lội ngược đến sông Nam...từ đây cuộc hành trình mới bắt đầu...hơn 3giờ trôi trên sông chèo lái, tạt nước, hát ca vui đùa thả mình trôi theo dòng chảy của con sông, thưởng thức một ngày tuyệt vời tại Vangviêng với cảnh núi đồi nên thơ cùng những tiếng chim hót ríu rít. Tôi nhắm mắt lại và lại mở mắt ra...lặp lại rất nhiều lần như thế để não có thể ghi nhận tất cả mọi thứ đang diễn ra tại thời điểm hiện tại tác động đến mọi giác quan của tôi. Tôi đã từ vô thức cất cao giọng và vang vọng trong không gian tiếng la của mình nó cứ ngân xa và xa, tôi cảm giác mình đã hoà vào nó và là một phần của nơi này.

Gần đến trung tâm Vangvieng dọc hai bên sông rất nhiều quán cafe, bar để khách ghé lại thử mình với nhiều trò cảm giác mình như slide, sling, swing và jump. Chúng tôi ghé lại một quán khá đông đúc chỉ cần mình dùng thức uống thì được free jump. Tôi thử, tôi đâu sợ gì nhỉ...cứ thể mà quăng mình vào nước, ngụp lặn trong nước. Quan sát rõ hơn rất nhiều người ghé vào họ cứ thả mình trên chiếc phao để dòng nước đẩy đi, tay cầm beerLao và cứ thể tận hưởng một ngày trôi qua. Đời thế thì còn gì tuyệt hơn nhỉ?

Kết thúc một ngày bằng chầu ăn hoành tráng với món cá nướng mà tôi quyết tâm ăn cho bằng được từ hôm qua nhưng nó quá to so với 2 đứa tôi thế nên hôm nay tôi rủ rê những người bạn trong nhóm kayak 1 cặp đôi người Anh và 2 cô bạn người Lào. Thức ăn ngon tuyệt và những câu chuyện thú vị xung quanh khiến cho một ngày trở nên hoàn hảo. Tôi cảm giác mình là một phần của những chuyến đi và tôi yêu nó.

22.9.09

Laos - Day 2 [04/09]

Đường đến Vangvieng

Hôm qua trong lúc trà dư tửu hậu, quá đà bên bàn nhậu mấy bác lào cứ chỉnh tôi phát âm cho thật chuần Vang-viêng rất nhiều lần. Hình như ngoài tiếng Việt và chút xíu tiếng Anh thì tôi hầu như phát âm những ngôn ngữ khác rất có vấn đề. Kết hợp trí nhớ ngắn hạn cộng với cuốn lonely planet dù được nhắc đi nhắc lại nhưng mãi vẫn không nhớ được 2 từ cảm ơn và không có gì theo tiếng Lào " kopchai và babunhang"

Trở về thời điểm bắt đầu ngày, sau 1 đêm tạm gọi là tan tành với beerLao tôi leo lên giường trong tình trạng lảo đảo, bụng căng cứng vì quá nhiều nước và chỉ thầm mong "giường ơi là giường". Một giấc ngủ say sâu, không mộng mị được đánh thức lúc 7am bởi Thương để chuẩn bị cho cuộc hành trình tiếp theo: vangvieng.

Bến xe Talat sao đã ghé lại lần 2 nên không còn lạ lẫm nữa nhưng chuyến xe bus thì lạ hoàn toàn, tức là chưa hình dung được local bus của lào sẽ như thế nào. Xe màu xanh có tài xế, có lơ xe không khác VN là mấy, xe dùng quạt quay mở toang trần cửa sổ và đông nghẹt người. Dù đến trước 40p nhưng vẫn ko có chỗ trống cho 2 người ngồi kế nhau. Giá vé local bus 30k kip, 8.20 dù không còn chỗ trống nhưng xe vẫn chưa chạy cứ tưởng các bạn chạy theo lịch trình đến 8.30 chiếc ghế súp xuất hiện. Ôi cứ nhớ chiếc xe buýt số 8 nhà mình quá thể, y chang luôn người ơi là người.

Bus mở đầy nhạc, nếu không chú ý sẽ ngỡ là nhạc Việt vì giai điệu rất quen thuộc, quạt máy gắn sát trần bus, cửa thông gió được mở tất, cửa sổ cũng được mở toang. Được thông báo bus đến Vangvieng khoang 4.5h, dọc đường dừng và bắt khách rất nhiều đợt, tôi đang lờ đờ trong trạng thái suy ngủ nên chẳng biết gì.

Bus dừng lại ven đường và anh lơ xe thông báo Vangvieng, tôi xuống xe nhìn quanh núi non trùng trùng, trước mắt là khoảng đất trống, xung quanh rất hoang sơ. Nó khác xa so với suy nghĩ của tôi, ít nhất phải dừng ở trạm bus nhỉ. Tuk Tuk là người bạn tuyệt vời trên mọi nèo đường 5k kip mỗi đứa chở đến Maylyn guesthouse ( recommended by LP)

lỉnh kỉnh, leng keng thế mà phải lội sâu thật sâu qua cái cầu mỗi lần tốn 4k kip/lượt/đứa nhưng khi đến nơi thì thật không uổng công giá mềm 40k/night với khuôn viên đẹp.

Sau khi dùng trưa tại Maylyn là chuyến hành trình dạo quanh Vangvieng bằng chân ( walking + cycling) Vangvieng nhỏ hay ít ra thì trung tâm của Vangvieng khá nhỏ, đạp chừng 20p là đã đi được vài vòng, khá nhiều guesthouse, restaurant và travel agent dọc 2 bên đường chính, nói chung là nó mọc khắp nơi.

Cuộc sống ở đây cứ chầm chậm và thanh bình không giống như ở Bali dù rằng cà 2 nơi này đều đầy người nước ngoài và đều là khu du lịch nổi tiếng. Nhịp sống cứ từ từ,lặng lẽ có lẽ 1 phần cũng do dòng chảy chịu nhẹ của con sông Nam Song khác với cơn sóng dữ dội, mạnh mẽ của biển Kuta.

Cả buổi chiều hôm nay là của ẩm thực, hai chúng tôi lê lết ăn từ quán vỉa hè đến restaurant. Đầu tiên là thịt nướng và xôi, kế đến là thịt gà xiên mà cái gì liên quan đến nướng đến xiên hấp dẫn tôi ghê lắm. Sau ấy Thương bảo phải tìm chỗi nghỉ ngơi uống nước thế là chúng tôi ghé lại Banana coffee shop có view trông ra bờ sông và núi non trùn điệp phía sau. Tôi thích ghế ngồi và cách sắp xếp ở đây,rất giản dị và giống với Kintamani. Cuối cùng lượn qua lượn lại chúng tôi gọi lemon honey pancake với coconut shake.

Rời khỏi Banana restaurant chúng tôi dự đinh dạo quanh 1 vòng chẳng hiểu sao lại bị quyến rũ bởi thịt nướng xiên trước của Norkeo restaurant, thế là chúng tôi ghé vào ăn thêm lần nữa. BBQ gà, bò, heo với payaya salad. Chúng tôi ăn và nhìn nhau cười và quyết định quan trọng của ngày là " no more food" :D

Laos - Day 1 [03/09]

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Wattay như lịch trình 9.40am. Từ trên không nhìn xuống quang cảnh nhìn từ cửa sổ máy bay khác những nước tôi đã từng đi qua, ít nhất là khác so với đoạn gần hạ cánh. 1 màu xanh trải dài từng mảng một, sắc xanh chuyển từ đậm sang nhạt rồi từ lợt sang đậm.

Dù là hạ cánh ở sân bay quốc gia nhưng bay với AirAsia hàng không giá rẻ thì vẫn lắp cầu thang đi bộ như thường kể ra thì Tân Sơn Nhất của mình vẫn tốt chán. Sân bay Wattay nhỏ, khu vực hải quan cũng không rộng, đường chuyền băng hành lí chỉ khoảng 4-5 line cho sân bay quốc gia thì đúng là ít thật.

Do lúc đầu tí tởn nên check-in ở sân bay LCCT trễ ko gửi hành lí được mà phải vác, khuân các loại hành lí bên người lên máy bay, lết từ sân bay này đến sân bay kia trên tấm thân gầy còm vác chừng 10kg trông cũng rất ra dáng backpacker.

Như đã dự định trước trong lúc chờ Thương tôi nhắn tin cho anh bạn Lào người đã hứa host chúng tôi 1 đêm ở Vientiane. Luck tên của anh bạn ấy đang phải dạy và đến 11.30am mới xong. Chúng tôi rơi vào tình thế tréo ngoeo chẳng biết làm gì trong 2 tiếng sắp tới để đợi Luck gọi lại với đống hành lí bộn bề xung quanh. Thương muốn thuê khách sạn thay vì phải ở vào thế bị động như thế này và tôi thì vẫn giữ ý định ở nhà Luck vì tôi thật sự muốn thử cảm giác ở homestay sống và thở cùng không khí văn hóa gia đình Lào.

Chúng tôi quyết định bắt taxi đến trung tâm, bến xe gần chợ Talat sao hi vọng mua vé cho chuyến đi Vangvieng sớm ngày mai trong lúc chờ thời gian qua. Nhưng khi đến nơi chúng tôi được bảo rằng local bus thì ko cần phải mua vé, VIp thì có thể mua ngay bây giờ. Lần nữa tôi quyết sống theo backpacker tiết kiệm là trên hết nên sẽ đi local bus.

Được 1 lúc tôi phát hiện mình mất điện thoại hay đúng hơn là đánh rơi trên taxi, sao điện thoại của tôi có duyên với taxi sân bay thế nhỉ, lần trước là ở Bali lần này là ở Vientiane. Anh Kop tài xế tuk tuk hay làm cò nhà xe rất nhiệt tình giúp đỡ tôi, cho tôi mượn điện thoại cũng như gọi điên đến sân bay hỏi thăm tung tích chiếc điện thoại dỏm của tôi. Một lúc tôi được thông báo có thể lên sân bay để lấy điện thoại, âu cái số điện thoại với tôi chưa có dứt tình, làm gì thì vẫn cứ theo mình mãi thôi.

Để tiện việc liên lạc mà mục đích chính là tiết kiệm, tôi mua sim của Laos TIGO mạng 20k Kip. Thương sau di chứng ở Phi vẫn luôn đặt câu hỏi cho mọi sự vật diễn ra xung quanh, sao người ta lại tốt thế, có ý đồ gì không v..v..lúc nào cũng cẩn thận. Và tôi thì vẫn với tình thần vô tư là chính, chẳng sợ gì cả.

1 lúc sau, bọn tôi đến Thakhao village bằng Tuktuk của Kop, giá 20k kip/ người, biết là mắc nhưng vì sự nhiệt tình nên tôi cũng thôi ko kì kèo làm chi.

Phía trước mắt là 1 cây cầu gỗ hơn 100m và bên dưới là đồng không cỏ và đất cằn cõi. Chúng tôi đang về quê ư? quá country side và đã đến nước này thì chỉ có bước tới đến đâu thì đến. Vượt qua khỏi cây cầu như đi vào thế giới khác,nhà ở khu vực này chủ yếu là nhà sàn khá giống lần đầu tiên vượt biên lụi sang Cam, nghèo là suy nghĩ đầu tiên ùa đến vơi tôi khi chứng kiến quang cảnh trước mặt. Nhà Luck có vẻ thuộc dạng khá giả. Luck dành cho chúng tôi 1 phòng mà theo tôi đoán là phòng học, làm việc và phòng dạy học của Luck dành cho lũ trẻ trong nhà. Trên tường treo đầy những thông tin hữu ích, những câu chuyện tiếng Anh, kiến thức khoa học, danh sách tên các quốc gia, bảng chữ cái tiếng Anh và vài chữ tiếng Nhật. Nhìn chung rất là học thuật.

Món ăn Lào đầu tiên chúng tôi được thưởng thức có tên là foe, phát âm rất giống món phở Việt Nam. Theo lời Luck thì nó là special noodle và diễn giải theo tiếng Việt thì là bún hay hủ tiếu gì đấy. Khác lạ so với tui Tây theo chứ khá quen thuộc so với VN, tuy nhiên khẩu vị và 1 số thành phần trong món foe này có khác, ăn rất ngon mà lại rẻ 5k Kip.

Nghỉ ngơi 1 chốc, chúng tôi quyết định làm 1 chuyến walking tour theo sự chỉ dẫn của Lonely planet bắt đầu từ Patuayxay, Laos tourism center, Talat sao, Siket, Haphakeo, Mekong river rối đến PVO thưởng thức bánh mì Việt ngon tuyệt cú mèo. sau cùng là lần mò ra sân bay lượm về cái điện thoại.

Phần hấp dẫn nhất trong ngày là dinner và beerLao với gia đình Luck. Cùng là gạo và nếp nhưng ở VN, Brunei, và laos nấu và ăn khác nhau. "Sticky rice" nôm na dễ gọi là xôi ăn cùng với gỏi,món mặn và canh ko khác gì cơm của mình. Nhưng ở đây người ta ko dùng đũa mà phương thức chủ yếu là tay, dùng lòng bàn tay vo tròn những nắm xôi rồi chấm với souce hay gỏi. tất cả thức ăn để trên mâm cơm có đế cao, mọi người quây quần bên mâm cơm ấy, thường là ngồi trên chiếu ( nhìn chung rất giống phong vị làng quê VN)

Luck có vẻ rất háo hức với phần beerLao, theo như lời Luck thì cả nhà ai cũng có thể uống và uống rất tốt. Mà thật ra không phải chỉ có gia đình Luck mà là người dân lào rất thích uống bia lào,rất thích nhậu. Bia là 1 phần cuộc sống của người dân Lào, mỗi ngày mỗi gia đình đều nhâm nhi cùng nhau hay cùng hàng xóm. Người dân lào làm tôi nhớ đến những người dân miền Tây sông nước VN, họ chất phác thật thà và tốt bụng và rất thích nhậu. Người lào thì thích bia lào, người VN thì thích bia lẫn rượu.

Luck bảo nếu uống bia mà sợ cảm giác say xỉn thì tốt nhất không nên uống. Mình uống bia chứ không phải nó uống mình. Có lẽ Luck đúng theo lập luận và môi trường của Luck. Tôi vẫn giữ quan điểm của mình, dù tôi ko thích bia rượu nhưng tôi vẫn ngồi đấy uống cùng mọi người chỉ vì tôi muốn hòa mình vào văn hóa và cuộc sống lào. Tôi thích cảm giác và không khí trà dư tửu hậu như thế này giữa Luck và gia đình kiêm luôn hàng xóm của Luck.