8.10.09

Laos – Day 6 [08/09/09]

Ngày của chatting

Sự kiện đáng nhớ của ngày là cảm giác backpacker life hiện rõ lắm lắm giờ đã hiểu câu hỏi khi ở Bali thấy tụi Tây cầm chai bia đi vòng vòng các bar, club đi đến đâu tay bắt mặt mừng đến ấy, giờ đã hiểu đã hiểu.

Bắt đầu từ đoạn buffet rau ( again vì món này vừa rẻ lại ngon) chat với 2 người bạn Nhật, lúc đầu tưởng họ là couple nhưng sau mới biết họ cũng chỉ gặp nhau ở đây trên đất nước Lào. Mình lân la tám tiếc rồi Thương hối về mua đồ ăn tối rồi lại gặp anh bạn Hà Lan ngày đầu đến Luang ngồi cùng tuk tuk. Sau ấy lại gặp Joanna và Barbara trong chợ rồi lại lướt qua Dana hẹn cùng uống café. Cảm giác ấy thật tuyệt, mọi thứ trở nên thân thuộc gần gũi lạ thường, bạn ở khắp nơi ở mỗi bước chân mình đi họ đến từ rất nhiều quốc gia khác nhau và tập trung lại tại 1 nơi và làm bạn cùng nhau tại 1 thời điểm.

Tối ấy lại là cuộc trò chuyện thú vị với Dana - cô bạn người Đức đã sống ở Luang gần 2 tháng và qua Lào 4 lần – và Richard Allen – nhạc sĩ người Mỹ . Hai người ở 2 vùng khác nhau bà bằng nào đó lại có những nét tương đồng, những người lập dị, tự do và cô độc. Rich ard đi lang thang cùng cây đàn của mình để tìm cảm hứng sáng tác còn Dana cũng đang trên cuộc hành trình tìm đam mê cuộc sống. Và tại đây trên mảnh đấy Lào nhỏ bé chúng tôi 1 người từ Mỹ, 1 người từ Đông Đức và 1 từ Việt Nam cùng ngồi lại chia sẻ những vấn đề cuộc sống và cả chính trị. Sự phân lập thú vị và trùng hợp kể cả sự đối kháng ngẫu nhiên cho chủ đề chính trị.

Cô bạn Dana làm tôi suy nghĩ rất nhiều, cô có khả năng đam mê ngôn ngữ có thể nói được Đức, Anh, Pháp, 1 ít Indo, 1 ít Chinese và Lào. Ở mỗi nơi Dana đặt chân đến cô sống cùng không khí của nơi ấy và thở cùng 1 nhịp với người dân nơi ấy có lẽ đó là lí do Dana đã nhiều lần quay lại Lào, cô yêu sự giản di của con người Lào và cả sự nồng ấm của Luang. Khi trở về Đức cực lực làm việc để dành tiền rồi lại lên đường khăn gói ra đi. Dana vẫn đang vùng vẫy giữa những lựa chọn của bản thân liệu rằng cô vẫn tiếp tục sống như thế hay hoàn thành sứ mệnh của 1 người sống đời sống thường, đại học gia đình sự nghiệp…

Laos – Day 5 [07/09]

Ngày của walking và climbing

Đã vẽ ra lịch trình của ngày từ tối hôm trước…sáng dạo quanh các điểm tham quan ở Luang chiều đi Kuangsi waterfall và may thay là lịch trình y như khuôn lại thêm 1 khoản thời gian ngủ trưa giữa giờ, đi chơi mà an nhàn sung sướng hơn đi làm đấy chứ, chẳng phải hấp tấp vội vàng, chạy làng cho kịp chương trình giờ giấc gì cả, thích thì đi tiếp không thích thì về để ngủ.

Sáng ở Luang trong lành và yên tĩnh tụi này dây từ rất sớm vì phải chuyển nhà nghỉ…vì khá sớm nên hàng quán vẫn chưa mở mà tôi thuộc động vật hay ăn…chúng tôi dọc theo sông Mekong và tìm được 1 nhà hàng, ở đây bán mì hoành thánh, cũng tạm được khung cảnh ngắm dòng sông Mekong đục ngầu bên dưới lững thững trôi trong cái gió dịu nhẹ của ban mai. Giá 12k tính ra cũng bằng giá của mí quán cóc ven đường, hơi ngộ.

Lịch trình là Royal Palace museum trước tiên dù nó nằm ngay trung tâm gần chỗ chúng tôi ơ thế mà vẫn đi lạc làm 1 vòng to rất to cuối cùng đến nơi vẫn chưa mở cửa. Đuối thế chúng tôi chuyển địa điểm kế Wat Xieng Thoang, là một đền cổ xây dựng mấy trăm năm…cũng chụp choạng lung tung, nói thật là nó không am hiểu về kiến trúc cũng như văn hóa của nó nên tôi chỉ thấy bình thường. Dọc đường đến đây có rất nhiều các ngôi chùa và đền đài khác nhau nữa kiến trúc cũng tương đương giống nhau. Nói chung là nhiều.

Phải nói là nhờ walking nhiều như thế chúng tôi mới phát hiện ra nhiều hàng quán ven đường lại luôn trong tư thế luôn luôn đói do hoạt động quá độ. Chúng tôi ghé vào ăn dặm món “foe” giữa buổi. Sau đó ghé vào khu chợ để hỏi thăm tour đi thác buổi chiều, ngó thấy thời gian còn nhiều mà lại trời nắng gay gắt thế này quyết định sáng suốt của Thương được tôi ghi nhận nhiệt liệt về nhà đánh 1 giấc.

Kuangsi waterfall cách trung tâm Luang khoảng 20km về phía Nam đi tuk-tuk khoảng 40phút giá 50k kip bao gồm xe đi và vể kiêm vé vào cổng. thác Kuangsi có nhiều bậc, chiều cao tổng cộng khoảng 300m và đoạn cao nhất từ trên đổ xuống khoảng 70m giống D’m bri nhà mình nhưng thác Kuangsi đẹp hơn tí. Ở đoạn phía dưới có nhiều khúc bằng phẳng mọi người có thể tắm bơi lội các loại, cái này mấy bạn Tấy rất là thích đấy.

Trên đường trở về Luang chúng tôi ghé thăm 1 làng dân tộc người H’mong, nhỏ thôi đi khoảng 5p là đã 1 vòng nhưng chỉ 5p ấy cũng làm tôi thấy chạnh long cho cái nghèo cái đói nó vây lấy. Cánh chèo kéo năn nỉ để du khách mua hàng của họ, và hình như trở nên tinh ranh hơn sau bao cuộc viếng thăm của biết bao nhiêu người, họ lấy cái chất trẻ thơ trong sáng để đổi lấy 1 ít tiền. Khi tôi vừa đến 1 gian hàng nào ấy, người mẹ cũng thường giục đứa con nhỏ ra chào hàng. 1 cậu nhóc tôi đoán chừng tuổi rưỡi chẳng mặc đô gì cả và miệng luôn nói “ buy for me, buy for me” Tôi tự hỏi không hiểu em có biết nghĩa của nó là gì hay nó như là 1 thói quen 1 câu cửa miệng của em khi du khách ngang qua. Sau đó sẽ là “give me money” với đôi mắt trong sáng, mặt lấm lem láu lĩnh. Tôi tự hỏi nó có khác gì quê tôi, cái nghèo vẫn dai dẳng.
Về đến Luang thì cũng kịp lúc để leo Phusi hill để ngắm hoàng hôn, leo leo mãi mà càng đi càng vắng nên Thương định quay lại và tôi thì vẫn cương quyết, chỉ chút nữa thôi chúng ta sẽ quay lại khi cảm thấy thật sự nguy hiểm. Hoàn cảnh làm tôi nhớ đến cầu chuyện mà Nhung kể và tôi tự hỏi mình nếu như tôi và Nhung đi cùng nhau ai sẽ là người quay lại trước tiên- cười trừ chẳng biết nữa đến lúc đó sẽ hay.

Trên đồi Phousi là ngôi chùa được xây vòng vèo lươn quanh đèo, từ trên này có thể thấy toàn cảnh Luang và cảnh tượng ấy ẩn hiện dưới cái nắng yếu ớt của hoàng hôn càng lung linh huyền ảo.

Ngay chân đồi là chợ đêm, tôi và Thương mua cá nướng, đùi gà và 1 ít lòng gà ăn tạm với buffet rau gần ấy. What a amazing food!!!

Kết thúc ngày bằng cách tự thưởng cho mình 1 suất massage chân cùng ấm trà nóng nhắn tin cho đồng bọn. :>