4.8.10

yên lý mom

Giờ thì đã hiểu một phần vì sao người ta thích nghe live mà không phải là CD thu âm với chất lượng cao được quảng cáo rầm rộ với âm thanh sống động. Dù kĩ thuật có hiện đại, đạt chuẩn cách mấy thì nó cũng không thể "sống" bằng người thật được thể hiện qua từng cử động nhỏ tạo nên phong cách rất riêng của người nghệ sĩ.

Tôi gọi Lý là một nghệ sĩ thực thụ. Hôm trước có người bạn bảo rằng phải nghe Lý hát ngoài đời mới thấy được và cảm được cái hay ấy, uhm thì là hôm nay tôi đã hiểu vì sao bạn nói thế. Lý có đủ sự gần gũi, mộc mạc chân tình, nhiệt và một chút gì đấy giản dị và hơn hết không cho ta cảm giác bị "thương mại" hóa. Cuối mỗi bài hát Lý sợ mọi người mãi phiêu lãng trong tiếng hát của mình mà thường bảo với giọng nói rất ngây ngô và trẻ con "hết rồi". Uhm thì hết rồi nhưng cách Lý nói về nó nhắc về nó chắc không khán giả nào có thể giận được.

Lý ngoài đời ốm gầy hơn trên TV nhiều, trông trẻ con nữa nhưng cảm giác tạo cho người khác thì không khác mấy. Tôi đoán chắc Lý làm mất điện thoại nhiều lần nên giờ chuyển hẳn sang chiếc điện thoại với tính năng rất cơ bản, một người như thế đòi hỏi tính trật tự kỉ luật cẩn thận có vẻ hơi khó, thì ít ra đó là điều tôi tự nghĩ về Lý. Haizz tôi chẳng có thói quen kể về 1 người nổi tiếng nhiều như vậy, tôi cũng chẳng bao giờ chịu đặt tâm trạng mình như các bạn hâm mộ ai đó vì tôi không phải dạng người như vậy. Nhưng khi nhìn Lý tôi cảm thấy gần gũi và phần nào tôi nghĩ có lẽ chúng tôi sẽ là bạn tốt của nhau (if any) nhưng tôi lại không thích bị bảo thấy sang bắt quàng làm họ.

Trở về không gian của Yên, quán nhỏ trang trí không quá đặc sắc nhưng cũng có thể gọi là đẹp, hiện đại và đủ để tạo không gian đàn hát ca bềnh bồng như thế này. Chỗ tôi ngồi trên lầu sát góc phải từ đâyta rất dễ dàng để quan sát ngắm nhìn mà không tạo cho người được nhìn cảm thấy khó chịu. Khi bước vào Mẹ bảo thích phong cách ở đây và chúng khơi gợi niềm đam mê thiết kế trong Mẹ. Mình bảo chẳng bao giờ là quá trễ để làm việc mình yêu thích. Mẹ cười nhưng cũng hiểu được ý nghĩa nụ cười ấy của Mẹ nó sẽ hoàn toàn khác với ý mình muốn truyền đạt đến Mẹ.

Mà kể ra thì hôm nay cũng được xem là thành công cả hai Mẹ con đều cảm thấy rất thỏa mãn không phải chỉ có Lý mà mấy anh chơi đàn cùng cũng rất tuyệt vời. Có anh Sa đến phút cao trào dùng răng chơi đàn luôn, cứ mỗi lần như thế mình lại bị inspired thôi thúc ghê lắm phải học và chơi nhạc cụ nào đấy. Âm nhạc là gì mà có sức lay động đến thế? Nhắc đến phần này làm mình nhớ đến anh Lee có trình bày 2 bài hát, bài thứ nhất là Chênh vênh được viết lời Anh và bài thứ hai là Quê nhà của Trần Tiến. Anh Lee ko biết tiếng Việt nhưng lại hát cực chuẩn, cực giàu cảm xúc. Ôi sức mạnh của âm nhạc thật là đáng sợ mà lị :P

No comments:

Post a Comment