5.12.09

Chuyện trên nền Igor

Bên khung cửa sổ một quán café sang trọng, người nhạc sĩ bắt gặp những khoảnh khắc chân thực của cuộc sống thường ngày. Tất cả hóa thân thành những nốt nhạc kỳ diệu, nối kéo nhau thành một bản hòa tấu hoàn hảo về sự bình dị của thế giới xung quanh. Giai điệu tuyệt vời có thể khiến những thiên thần buồn bã nhất cũng phải lắng nghe và cảm nhận, rằng cuộc sống luôn tươi đẹp và không bao giờ hết hi vọng…( trích)

Link

Câu chuyện mở ra vào một ngày cuối tháng 11, bằng những cảm xúc tinh tế dịu ngọt nhẹ nhàng những giai điệu trầm bổng cùng những hình ảnh trong Sad angel đã xát vào tôi một vết cắt dù rằng đó là vết cắt êm dịu, ngọt ngào. Igor Krutoi có khả năng tinh tế bằng những video clip tràn đầy hình ảnh qua từng cử động nhỏ của vạn vật diễn ra xung quanh, những chuỗi hình ảnh nối tiếp nhau, 1 câu chuyện bên ngoài cửa sổ quán café. Nhưng nó đâu chỉ dừng dở đấy, đó còn là một chuỗi những tác động đến người nghe. Nhạc của Igor là những câu chuyện, là cảm xúc tựa như những vở kịch câm chỉ có hình ảnh và tất cả đều để những thanh âm của tiếng nhạc ùa vào từng ngõ ngách tâm hồn người nghe.

Câu chuyện lại tiếp tục mở ra nhưng là lùi về quá khứ của vài giờ trước, vài ngày trước và thậm chí là vài tháng trước. Những thời điểm ghi nhận trước tháng 12. Những mẫu chuyện và đối thoại ngắn của nhân vật trên nền nhạc của Ignor, tôi sẽ vẽ mà không tôi sẽ kể.

Một người trẻ đang than vãn về mình về sự cô độc về cuộc sống chỉ có những thói quen lặp lại hằng ngày về công việc nhàm chán và về mọi thứ đang diễn ra xung quanh cô đều trở nên vô nghĩa. Cô gái ấy từ chối mọi thứ, cô sợ phái xúc động cô sợ những thông tin đánh thức cô dậy và cô tạm chọn cách của gấu- ngủ đông, Cô ngủ vùi và như một người máy được lập trình từng cử chỉ của mình. Cô không đấu tranh đề tìm hiều cô là ai và cô muốn làm gì, khi không đấu tranh cô thấy nhẹ nhàng như trút bỏ một sự phiền toái nhưng cũng tại thời điểm đó cô biết mình đang không tồn tại.

Bản nhạc dường như chậm 1 nhịp và ngừng hẳn. Rồi như có cơn gió nhẹ đánh thức người nhạc sì phải khải tấu tiếp để hoàn thành bản nhạc ngẫu hứng của mình sau màn mở đầu trầm u uất. Tiếng gió, tiếng nước chảy, tiếng của thiên nhiên những thanh âm ấy do cô tự tưởng tượng ra. Cô bắt đầu cho mình một thói quen mới trong những nhịp sống cũ. Cô quen bạn một ngày cuối tháng. Cô quen thêm những người bạn, một đàn em. Bạn và những người bạn chào đón cô bằng những cuộc hẹn cho tháng 12, một cánh cửa một hi vọng mới mở ra, để cô thấy mình lại sống khác hơn một tí.

Thời gian lại lùi về thêm chút nữa, một ngày thứ hai cũng cô gái ấy sau một đêm thức trọn và ngủ vùi cô nhận được thư. Thư hạnh phúc và trách móc, cô hồi âm mà lòng bình yên. Cô nghĩ mình hiểu. Định nghĩa cho sự cô đơn là như thế nào? Cô gái ấy không tìm được câu trả lời qua sự so sánh. Thật ra nó có tương đồng hay không hay cô cố ép bản thân vào hoàn cảnh đặc biệt, trái ngược, phải chăng cơ bản cô đơn chỉ có một người ta chỉ cố uốn nắn và bóp méo nó thành nhiều thành phần và mức độ khác nhau. Cô sẽ không tìm và thôi tìm câu trả lời.

Giai điệu dồn dập, vồn vã như đẩy nhân vật chính của câu chuyện lên đến đỉnh điểm. Cô sẽ đi, sẽ chạy bằng mọi cách để dịch chuyển vì cô biết thời gian đang đến. Phút giao của ngày đã đến, phút giao của tháng đã đến. Tháng 12 của cô.

4 comments:

  1. Em xem clip này từ lâu, nhưng vưà lúc có một người bạn khác lại gửi tặng em, thêm đọc bài viết này cuả chị nưã.. Chẹp chẹp!

    ReplyDelete
  2. wah friend u hv a nice blog here, nice to meet u, u r welcome to my hse, i would like to share my happiness n knowledge to u ;-)
    朋友您好,你的家很美咧,欢迎也到我家做客,我想分享我的喜悦与知识给你, ;-)

    ReplyDelete
  3. @Fooleryn: chị viết bài này tuần trước rồi vừa đúng lúc giao của tháng, mà dấu nó giờ mới public như lời chị nói, có lẽ nên thế....rãnh rỗi sẽ post mấy bài cũ lên đây luôn

    ReplyDelete